Khi rảo bước trên con đường bụi phủ
Đêm trượt khỏi tầm mắt tôi mịt mù
Tự thả mình trong vòng tay sa thạch
ôm ấp biển tiền sử trong trí tưởng1.
Hơi khô hanh xuyên thấu qua cánh mũi
Gột rửa hết mọi lưu luyến trong tôi,
Nếu có thể thay đổi và mong muốn đổi thay
Thì đã có những ngày van xin ẩn mình2.
để nhận ra những điều kín giấu sâu thẳm
Đêm biết tôi chẳng thể rời đi trước
Ánh sáng chói lòa ru giấc ngủ mông lung
Khi rảo bước trên con đường bụi phủ
Đêm trượt khỏi tầm mắt tôi mịt mù
Tự thả mình trong vòng tay sa thạch
ôm ấp biển tiền sử trong trí tưởng1.
Hơi khô hanh xuyên thấu qua cánh mũi
Gột rửa hết mọi lưu luyến trong tôi,
Nếu có thể thay đổi và mong muốn đổi thay
Thì đã có những ngày van xin ẩn mình2.
để nhận ra những điều kín giấu sâu thẳm
Đêm biết tôi chẳng thể rời đi trước
Ánh sáng chói lòa ru giấc ngủ mông lung
Hỏi: Con đón mừng buổi sáng như thế nào?
Con dán bồ công anh vào cái mũ nhựa cứng màu đỏ,
tụng giáo lí Navajo. Mặt trời chúng con mới mẻ mỗi ngày2,
Tia sáng mới đan cài tựa nan hoa, căn phòng mới vương tro tàn3.
Hỏi: Thảo nguyên có chảy tràn tim con chứ?
Chồn hôi mũi heo. Muồm muỗm cánh rộng. Nấm mồng gà cầu vồng.
Chìa vôi đầu nâu. Củ hoa nghệ tây. Ếch phi tiêu xanh.
Hoa màu đen. Hoa màu đen.
Hỏi: Con đón mừng buổi sáng như thế nào?
Con dán bồ công anh vào cái mũ nhựa cứng màu đỏ,
tụng giáo lí Navajo. Mặt trời chúng con mới mẻ mỗi ngày2,
Tia sáng mới đan cài tựa nan hoa, căn phòng mới vương tro tàn3.
Hỏi: Thảo nguyên có chảy tràn tim con chứ?
Chồn hôi mũi heo. Muồm muỗm cánh rộng. Nấm mồng gà cầu vồng.
Chìa vôi đầu nâu. Củ hoa nghệ tây. Ếch phi tiêu xanh.
Hoa màu đen. Hoa màu đen.
Su madre dice “niña” como si estuviera cantando una ópera. Las notas musicales estallaron en el bungaló de las dos habitaciones familiares de los García para darle una serenata a toda La Habana. Camilia mira el reloj. Son las seis y cuarto de un día despejado. Agotada, ella recorre el estrecho pasillo hacia la mesa de la cocina. No hay bacalao enviando bocanadas de bacalao salteado a todas las casas de la cuadra. Sin ropa vieja con su carne mechada especiada para que pique la lengua. Nada de bistec frito aderezado con capas de cebolla blanca.
Su madre dice “niña” como si estuviera cantando una ópera. Las notas musicales estallaron en el bungaló de las dos habitaciones familiares de los García para darle una serenata a toda La Habana. Camilia mira el reloj. Son las seis y cuarto de un día despejado. Agotada, ella recorre el estrecho pasillo hacia la mesa de la cocina. No hay bacalao enviando bocanadas de bacalao salteado a todas las casas de la cuadra. Sin ropa vieja con su carne mechada especiada para que pique la lengua. Nada de bistec frito aderezado con capas de cebolla blanca.